Tôi sinh ra trong một gia đình có bố là luật sư, mẹ là bác sĩ. Do may mắn, gia đình tôi mua được bất động sản trước khi giá nhà đất bùng lên.
Trước khi sang Mỹ, tôi từng học tại một trường đại học nổi tiếng. Do có chút nhan sắc và tham gia một số hoạt động văn hóa trong trường nên tôi quen biết rất nhiều người nổi tiếng và giới thượng lưu. Cuộc sống của tôi lúc đó khá sung sướng. Tôi ngồi uống cà phê hằng ngày ở các khách sạn hay nhà hàng nổi tiếng.
Đến năm 2000, cha mẹ bán nhà, cố gắng cho tôi đi học thạc sĩ ở Mỹ. Sang tới đây, buổi sáng tôi đi học, buổi tối tôi đi làm thêm. Bất cứ việc gì tôi cũng làm từ chăm sóc người già, lau nhà, rửa bát ở quán ăn. Tôi không ngại, không xấu hổ, miễn là có tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình mặc dù bố mẹ tôi cũng có thể nuôi tôi ăn học đàng hoàng. Nhiều lúc tôi tủi thân vì trình độ văn hóa cao mà bị chủ nhà hàng chửi mắng nhưng tôi cam chịu vì còn hơn là không có việc làm.
Tôi vừa học vừa làm, ra khỏi nhà từ 6h sáng tới 10h đêm mới về đến nhà. Một tuần 7 ngày như vậy, mà tôi lại là con gái. Chắc ít người có thể lao động cật lực như tôi nhưng chưa bao giờ tôi hối hận vì đã từ bỏ cuộc sống xa hoa ở Việt Nam để đi tìm giấc mơ Mỹ. Tôi nghĩ, làm việc chăm chỉ rồi có một ngày tôi sẽ thành công.
Tôi tốt nghiệp với tấm bằng thạc sĩ, có việc làm tại một ngân hàng Mỹ, rồi lấy chồng Mỹ cũng là thạc sĩ. Sau 10 năm ở đây, tôi có một cô con gái xinh xắn và sắp đón chào bé gái thứ hai. Vợ chồng tôi thu nhập hơn 250.000 USD một năm. Mới hơn 30 tuổi nhưng hai vợ chồng tôi đã làm chủ 3 căn nhà và 13 căn hộ tập thể. Tất nhiên, 50% là do vay ngân hàng. Lúc lấy nhau, chúng tôi chẳng có tài sản gì, chỉ do chăm chỉ làm việc mà có thành quả hôm nay.
Hai vợ chồng tôi đều đi làm 60 giờ một tuần. Về nhà còn phải chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng. Ai cũng nói sao không về Việt Nam sống sung sướng, có người giúp việc. Nhưng tôi thiết nghĩ, ở đâu có tiền, có việc làm là nơi đấy mang lại hạnh phúc. Tất nhiên, quê hương vẫn là quê hương, nơi có cha mẹ, anh chị em, họ hàng, nhưng tôi không còn quen cuộc sống ở Việt Nam nữa.
Tôi về Việt Nam chơi, thấy người Việt Nam mua sắm còn tốn kém hơn ở Mỹ. Có những người bạn hai vợ chồng đi làm 8 tiếng mà vẫn thuê người giúp việc, còn than thở vất vả. Thiết nghĩ nước Mỹ giáo dục tôi làm việc chăm chỉ hơn. Vợ chồng tôi đi làm, còn kinh doanh mà vẫn chăm sóc con nhỏ. Dù chúng tôi không ai giúp đỡ nhưng thấy lúc nào cũng vui vẻ, tuy có bận rộn nhưng vẫn còn thời gian rảnh để đi chơi, du lịch hay ăn nhà hàng. Nhìn người Việt Nam bỏ ra vài trăm đôla mua điện thoại di động, tôi cũng thấy ngạc nhiên. Tôi ở Mỹ dù gọi là có thu nhập cao nhưng bao giờ tôi cũng dùng điện thoại miễn phí.
Ở Mỹ hay ở Việt Nam mỗi nơi đều có một cái sướng hay khổ khác nhau. Ở Mỹ, những người Việt Nam như tôi cảm thấy trống trải, cô đơn nhưng nhiều cơ hội làm giàu. Còn ở Việt Nam, ăn uống, sung sướng, tinh thần thoải mái nhưng không phải ai cũng có cơ hội mua nhà, mua xe nếu không có gia đình hỗ trợ. Rất nhiều các bạn tôi ở Việt Nam làm 20 triệu đồng một tháng nhưng vẫn không có khả năng mua nhà chung cư nếu không có bố mẹ cho tiền. Đấy là hai sự khác biệt giữa Mỹ và Việt Nam.
Anhchu81
http://www.vnexpress.net/GL/The-gioi...0/07/3BA1E92B/
Và sau đây là những commet đáng chú ý :
Trước khi sang Mỹ, tôi từng học tại một trường đại học nổi tiếng. Do có chút nhan sắc và tham gia một số hoạt động văn hóa trong trường nên tôi quen biết rất nhiều người nổi tiếng và giới thượng lưu. Cuộc sống của tôi lúc đó khá sung sướng. Tôi ngồi uống cà phê hằng ngày ở các khách sạn hay nhà hàng nổi tiếng.
Đến năm 2000, cha mẹ bán nhà, cố gắng cho tôi đi học thạc sĩ ở Mỹ. Sang tới đây, buổi sáng tôi đi học, buổi tối tôi đi làm thêm. Bất cứ việc gì tôi cũng làm từ chăm sóc người già, lau nhà, rửa bát ở quán ăn. Tôi không ngại, không xấu hổ, miễn là có tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình mặc dù bố mẹ tôi cũng có thể nuôi tôi ăn học đàng hoàng. Nhiều lúc tôi tủi thân vì trình độ văn hóa cao mà bị chủ nhà hàng chửi mắng nhưng tôi cam chịu vì còn hơn là không có việc làm.
Tôi vừa học vừa làm, ra khỏi nhà từ 6h sáng tới 10h đêm mới về đến nhà. Một tuần 7 ngày như vậy, mà tôi lại là con gái. Chắc ít người có thể lao động cật lực như tôi nhưng chưa bao giờ tôi hối hận vì đã từ bỏ cuộc sống xa hoa ở Việt Nam để đi tìm giấc mơ Mỹ. Tôi nghĩ, làm việc chăm chỉ rồi có một ngày tôi sẽ thành công.
Tôi tốt nghiệp với tấm bằng thạc sĩ, có việc làm tại một ngân hàng Mỹ, rồi lấy chồng Mỹ cũng là thạc sĩ. Sau 10 năm ở đây, tôi có một cô con gái xinh xắn và sắp đón chào bé gái thứ hai. Vợ chồng tôi thu nhập hơn 250.000 USD một năm. Mới hơn 30 tuổi nhưng hai vợ chồng tôi đã làm chủ 3 căn nhà và 13 căn hộ tập thể. Tất nhiên, 50% là do vay ngân hàng. Lúc lấy nhau, chúng tôi chẳng có tài sản gì, chỉ do chăm chỉ làm việc mà có thành quả hôm nay.
Hai vợ chồng tôi đều đi làm 60 giờ một tuần. Về nhà còn phải chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng. Ai cũng nói sao không về Việt Nam sống sung sướng, có người giúp việc. Nhưng tôi thiết nghĩ, ở đâu có tiền, có việc làm là nơi đấy mang lại hạnh phúc. Tất nhiên, quê hương vẫn là quê hương, nơi có cha mẹ, anh chị em, họ hàng, nhưng tôi không còn quen cuộc sống ở Việt Nam nữa.
Tôi về Việt Nam chơi, thấy người Việt Nam mua sắm còn tốn kém hơn ở Mỹ. Có những người bạn hai vợ chồng đi làm 8 tiếng mà vẫn thuê người giúp việc, còn than thở vất vả. Thiết nghĩ nước Mỹ giáo dục tôi làm việc chăm chỉ hơn. Vợ chồng tôi đi làm, còn kinh doanh mà vẫn chăm sóc con nhỏ. Dù chúng tôi không ai giúp đỡ nhưng thấy lúc nào cũng vui vẻ, tuy có bận rộn nhưng vẫn còn thời gian rảnh để đi chơi, du lịch hay ăn nhà hàng. Nhìn người Việt Nam bỏ ra vài trăm đôla mua điện thoại di động, tôi cũng thấy ngạc nhiên. Tôi ở Mỹ dù gọi là có thu nhập cao nhưng bao giờ tôi cũng dùng điện thoại miễn phí.
Ở Mỹ hay ở Việt Nam mỗi nơi đều có một cái sướng hay khổ khác nhau. Ở Mỹ, những người Việt Nam như tôi cảm thấy trống trải, cô đơn nhưng nhiều cơ hội làm giàu. Còn ở Việt Nam, ăn uống, sung sướng, tinh thần thoải mái nhưng không phải ai cũng có cơ hội mua nhà, mua xe nếu không có gia đình hỗ trợ. Rất nhiều các bạn tôi ở Việt Nam làm 20 triệu đồng một tháng nhưng vẫn không có khả năng mua nhà chung cư nếu không có bố mẹ cho tiền. Đấy là hai sự khác biệt giữa Mỹ và Việt Nam.
Anhchu81
http://www.vnexpress.net/GL/The-gioi...0/07/3BA1E92B/
Và sau đây là những commet đáng chú ý :
chào bạn. Đọc bài viết của bạn tôi không đồng cảm nhiều thứ bạn chia sẽ. Bạn đã có được những điều kiện sẵn có quá tốt. Và đại đa số mọi người đều không có như bạn. Và tất nhiên những điều kiện đó là từ xã hội Việt Nam góp phần tạo dựng nên ( và nhờ công lao động của gia đình bạn)..
Nhưng...sau khi thành đạt ở đất Mỹ...tôi chưa thấy một động thái gì gọi là đền ơn đáp nghĩa cho đất mẹ từ bạn cả. Những thứ bạn ngạc nhiên , hay nói đúng hơn là chê cười ...tôi đang không hiểu bạn đang nhắm vào ai? đa số ư? nếu thế thì bạn sai rồi..Tôi vẫn thấy nhiều người có suy nghĩ chín chắn, tiết kiệm và lao động tích cực lắm.
Mỹ khác Việt Nam thì quá rõ...điều này khỏi cần khẳng định nữa. Chính vì đất nước ta còn nhiều khó khăn..nên mới cần những thanh niên trình độ, năng động, tích cực...góp công xây dựng. Chứ đâu có cần những người nhờ đất mẹ mà thành công rồi quay lại chê bai nước mình ...Nếu bạn tốt, hãy quay về để góp phần loại trừ những cái bạn chê cười đi. Lúc đó, bạn thật đáng nể trọng....
Nhưng...sau khi thành đạt ở đất Mỹ...tôi chưa thấy một động thái gì gọi là đền ơn đáp nghĩa cho đất mẹ từ bạn cả. Những thứ bạn ngạc nhiên , hay nói đúng hơn là chê cười ...tôi đang không hiểu bạn đang nhắm vào ai? đa số ư? nếu thế thì bạn sai rồi..Tôi vẫn thấy nhiều người có suy nghĩ chín chắn, tiết kiệm và lao động tích cực lắm.
Mỹ khác Việt Nam thì quá rõ...điều này khỏi cần khẳng định nữa. Chính vì đất nước ta còn nhiều khó khăn..nên mới cần những thanh niên trình độ, năng động, tích cực...góp công xây dựng. Chứ đâu có cần những người nhờ đất mẹ mà thành công rồi quay lại chê bai nước mình ...Nếu bạn tốt, hãy quay về để góp phần loại trừ những cái bạn chê cười đi. Lúc đó, bạn thật đáng nể trọng....
Có lẽ tác giả bài viết này sẽ cảm thấy những điều mình viết ra ở trên là "tức cười" sau chừng 10 năm nữa (đã đủ để cho bạn cảm thấy mình sẽ chín chắn hơn chưa?). Tôi cũng là người sống ở Mỹ, cũng làm việc kiếm tiền như bạn, tôi cũng có bằng Thạc sĩ như bạn. Cũng có thu nhập kha khá như bạn ( tôi còn có thu nhập ở Việt Nam nữa cơ ), nhưng tôi chưa bao giờ dám phê phán lối sống của người Việt Nam như bạn.
Ở đâu cũng có người làm ra con số $250.000 như bạn , Việt Nam ít hơn, Mỹ nhiều hơn. Tôi đồng ý!
Việt Nam cũng có người làm 8 tiếng mà vẫn tìm người giúp việc, xài điện thoại vài ngàn đô ( chứ không phải vài trăm đâu ). Nhưng mà cũng có NHIỀU người vẫn xài điện thoại bàn để liên lạc hay là điện thoại rẻ tiền hơn cả miễn phí để xài! Nhưng bạn nên nhớ cũng có rất rất nhiều người Mỹ ăn welfare mặc dù họ khỏe mạnh (bạn có bao giờ phê phán người Mỹ kiểu này chưa?). Chưa nói đến những người đã chỉ làm 1 giờ cũng kiếm đủ cả chục nghìn USD nhưng mà họ sau cùng vẫn tay trắng đó thì sao? (đặc biệt là giới giải trí).
Do đó bạn đừng nên chụp mũ và tôi chỉ xin nhắc bạn 1 điều! Đặc điểm của người Châu Á đặc biệt là Đông Á chúng ta là Gia Đình là nên tản của cá nhân và xã hội . Còn người phương Tây họ quan tâm chủ yếu tới chủ nghĩa cá nhân! Mỗi nền văn hóa đều có cái hay và cái dở khác nhau! Tùy thời điểm và tình hình xã hội nữa bạn à!
Thân ái!
Ở đâu cũng có người làm ra con số $250.000 như bạn , Việt Nam ít hơn, Mỹ nhiều hơn. Tôi đồng ý!
Việt Nam cũng có người làm 8 tiếng mà vẫn tìm người giúp việc, xài điện thoại vài ngàn đô ( chứ không phải vài trăm đâu ). Nhưng mà cũng có NHIỀU người vẫn xài điện thoại bàn để liên lạc hay là điện thoại rẻ tiền hơn cả miễn phí để xài! Nhưng bạn nên nhớ cũng có rất rất nhiều người Mỹ ăn welfare mặc dù họ khỏe mạnh (bạn có bao giờ phê phán người Mỹ kiểu này chưa?). Chưa nói đến những người đã chỉ làm 1 giờ cũng kiếm đủ cả chục nghìn USD nhưng mà họ sau cùng vẫn tay trắng đó thì sao? (đặc biệt là giới giải trí).
Do đó bạn đừng nên chụp mũ và tôi chỉ xin nhắc bạn 1 điều! Đặc điểm của người Châu Á đặc biệt là Đông Á chúng ta là Gia Đình là nên tản của cá nhân và xã hội . Còn người phương Tây họ quan tâm chủ yếu tới chủ nghĩa cá nhân! Mỗi nền văn hóa đều có cái hay và cái dở khác nhau! Tùy thời điểm và tình hình xã hội nữa bạn à!
Thân ái!
sự thật như vậy mà nhiều ng ko chấp nhận ;))
Trả lờiXóaĐồng ý với comment. Mọi việc nên nhìn rộng hơn một tí. Đừng quơ đũa cả nắm thế!
Trả lờiXóa