Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ văn

Đồng tiền

-QH blog- Lâu lâu mới đọc được bài văn hay. Giữ lại cái. "Nguyễn Trung Hiếu đã thể hiện bài kiểm tra Văn bằng bức thư cho mẹ, nói lên suy nghĩ về sự hiện diện của đồng tiền trong gia đình nghèo. Khi bài viết của Hiếu được đọc trước lớp, cả cô và trò đều khóc." Thư gửi mẹ Mẹ thân yêu của con ! “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” . Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ ...

KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG ĐÓN MỪNG ĐẠI LỄ

KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG ĐÓN MỪNG ĐẠI LỄ Đón Đại lễ một ngàn năm Thăng Long Lũ lụt lại đến thăm khúc ruột miền Trung nghèo đói Mẹ nghèo, con thơ cùng bao dân vùng lụt lội Gồng mình chèo chống con thuyền cùng gói mì tôm  Đại lễ nắng vàng, điện đèn sáng choang                                                   Dòng người ào ào về vui cùng lễ hội                                                   Ai biết được rằng mạ xóm nghèo vẫn ra đồng lặn lội        ...

Cha? biet/ ten

Dù đục, dù trong, con sông vẫn chảy Dù cao, dù thấp, cây lá vẫn xanh Dù kẻ phàm tục hay người tu hành Đều phải sống từ những điều rất nhỏ Ta hay chê cuộc đời méo mó Sao ta không tròn tự trong tâm. Đất ôm cho hạt nãy mầm, Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng. Nếu tất cả đường đời đều trơn láng, Chắc gì.. ta nhận ra ta !!!

Yêu, Duyên, Nợ... Ngộ

Duyên và Nợ Nợ còn... chạy trốn được không? Hết duyên. níu áo níu lòng chẳng lay Nợ còn... người tỉnh như say Hết duyên. gió thổi mây bay chiều tà. Nợ còn... quên lối về nhà Hết duyên hết nợ tà tà vui chơi. Nợ còn... hồn chẳng thể vơi Hết duyên. còn lại cuộc đời ngày mai. Nợ còn... nặng gánh trên vai Hết duyên. ta chẳng chọn hai con đường Nợ còn... đêm ngủ vấn vương Hết duyên. làm khách phong sương đa tình.... (NMH) Thủa yêu hết mình hình như đã không còn trong ta. Nhớ ngày xưa cõng nàng 5 tầng lầu ký túc mà vẫn thấy tự khâm phục. Yêu từ sớm và vấp ngã trong cái gọi là tình yêu không biết bao nhiêu lần. Mà vẫn chưa thể hiểu nổi Yêu là cái chi chi, thì đã lướt qua tình yêu từ lúc nào không biết. Nhiều khi tự ngẫm hay mình hiểu nhầm giữa 3 cái khái niệm yêu, duyên và nợ. Không hiểu thứ tự duyên, yêu, nợ .... yêu, duyên, nợ...Nợ, yêu, duyên cái nào trước cái nào sau nữa. Khi tình yêu đi qua người ta sống với nhau bằng tình thương, trách nhiệm và gánh nặng 2 vai. Có những lúc cảm thấy mệt ...

VỊ ĐẮNG ĐỜI TÔI thơ Nguyễn Khuyến

VỊ ĐẮNG ĐỜI TÔI Lâu rồi không được giỗ Cha Vì con túng thiếu…hay là vô tâm… Canh khuya lặng lẽ âm thầm Ai đà thấu nỗi kiếp tằm…Cha ơi ! Còng lưng dệt lụa cho đời Thân con tấm áo có rồi như chưa Dãi dầu sớm nắng chiều mưa Mấy mươi năm cũng còn đong đưa nghèo. Bờ vai nặng gánh gieo neo Từ thời chinh chiến bao điều xót xa Mất Anh, mất Mẹ, mất Cha Đời con có mới mười ba xuân tròn Đạn cày nát mái trường son Bút nghiên bỏ dở, con còn chi đâu Đồng gò cho đến đồng sâu Hái rau, bắt ốc, cắm câu, thả lờ… Lạnh đông tê tái tim thơ Mười lăm tuổi cõng bơ vơ lên Thành Đâu yên nổi giấc năm canh Đã làm tôi tớ thì đành đắng cay Mấy tuần con bịnh dạ dày Ngủ trên đống củi càng cay đắng lòng Biển đời sóng dội bềnh bồng Kẻ cười, người khóc, con dòng lệ rơi… Hòa bình ngày ấy đến rồi Lại càng xơ xác con thời trẻ trai Biết bao nhiêu trí nhân tài Lên rừng lở đất, hình hài ốm teo Thế thời sao thoát được nghèo Quanh năm lủi thủi bên đèo non cao Ngỡ như là mộng chiêm bao Cha đừng vội...

Đường đi mãi là về

Đường đi mãi là về Niềm vui tựa hình tròn Nỗi buồn dài như ống  Biển đời không vơi sóng Đường đi mãi là về                         Ặc đọc cảm giác như Haiku. Có hình tượng quá không nhỉ. Khó hiểu quá   

[Thơ thẩn đâm lẩn thẩn] Con gián

  Con gián Râu con gián sờ được ánh sáng Thấy sáng gián chuồn ngay Sự thật như ban ngày Dối lừa là con gián                                   [NQH] Bài này ta làm từ hồi còn học đại học. Ngẫm lại vẫn thấy hay. Hồi đó sao tâm hồn mình dở hơi thế. Nhưng mà đến bây giờ hình như ta vẫn chỉ là 1 con gián.

Sự trinh bạch của ngọn nến

Sự trinh bạch của ngọn nến VÕ VĂN LUYẾN Anh chú thích cuộc đời anh vào chỗ cuối cùng của trang giấy còn lại bằng những con chữ trinh bạch sự trinh bạch của ngọn nến tự huỷ không đồng loã bóng tối Anh từng bật khóc và từng nhìn người đời khóc nhiều về nỗi bất hạnh nhưng vẫn yêu hơn những giọt lệ nến bởi chúng không như sương khói chóng tàn chúng biết đóng nỗi đau lên mặt đất Đấy là thú đau thương được cấy trên cánh đồng khát vọng. Anh chú thích cuộc đời anh bằng nỗi đam mê không hề che dấu không biết hoá trang không mặc cả thiệt hơn Thế mà chả ăn thua gì trước sự trinh bạch của ngọn nến!